Về thăm Thốt Nốt của Đào, bạn từng mở một tiệm đồ gỗ ở Sài Gòn. Nhà mình vẫn quanh quẩn có đồ bạn làm, dùng càng lâu càng thích. Một chuyến mà cái tên Thốt Nốt cứ thế hiện ra, rồi nhoắng cái đã thấy mình đứng ở ban công hứng cái gió thổi […]
một giây bí mật
Gói ghém, dẫu vụng về thế nào cũng tạo ra một giây bí mật trước đó. Một tờ báo, mẩu giấy, mảnh vải, không có quy luật hay kết cấu mà chỉ tìm cách gói lại từ góc này đến góc kia. Chẳng cần cầu kì mà đôi khi chỉ như cách cô hàng xôi […]
làng Gạo
Làng Gạo – không có ranh giới cũng không có biển tên. Là những chấm nối của nhân duyên tụ lại về đây, mỗi nhà trên một nẻo đồi. Ở đây ới nhau sang ăn một bữa cơm từ thôn này sang thôn khác. Ai đến chơi có thể nghỉ lại, không đón tiếp hồ […]
Mình thích ký hoạ vì tính khoảnh khắc và riêng tư của nó. Không cần là sáng tác gì to tát, chỉ thực hành để cảm xúc kết nối với đôi tay trong tích tắc tràn lên mặt giấy. Thử bắt đầu mà không kỳ vọng hay nghĩ tới người xem. Vẽ là bộc lộ […]
postcard
Bạn mình bảo nó thích viết postcard lắm, vì khoảng không thì nhỏ, ta chỉ cần viết đúng thứ mình muốn nói, vào đúng lúc đó, và gửi đi. Mình tin chữ viết là phần tính cách ẩn giấu của mỗi người, là phần riêng tư gần gụi mà phải đến một độ thân thiết […]
An Giang hiền hoà mà đa sắc. Dân tộc Kinh, Chăm, Hoa và Khmer sống cùng nhau. Làng xã đan xen, có thánh đường, chùa, tháp, mỗi người đều có đức tin của riêng mình. Đây hai mùa, nắng chói và mưa rát, cây cối tốt tươi. Nhà không phủ rèm hoa thì hoạ tiết […]
time & distance
Giờ mọi thứ dễ nhanh, nhưng mình tin những gì thực sự tốt đều cần thời gian. Ý tưởng có thể thình lình tới, nhưng để hoàn thiện là cả một chặng đường của thử và sai, tích cóp và chắt lọc, kiên nhẫn và tin tưởng. Nếu bản thân không cho mình thời gian, không […]
cá kho
Sài Gòn hiếm khi mưa cả ngày. Vào những lúc ấy, trong bếp mà rục rịch một niêu cá kho là chắc dạ lắm. Như thể ngày bé khu phố ngập lụt, nhà nào nhà nấy đều có một vại dưa cà làm tin. Mẹ là người vùng biển, vì vậy mà các món […]
little weird things
Những kì dị bình thường. Với người này là đương nhiên, với người khác là lạ lùng. Mỗi người là một thế giới riêng, mà chỉ khi tới gần hơn mới được hé mắt nhìn vào.