Categories
travel

Thốt Nốt

Về thăm Thốt Nốt của Đào, bạn từng mở một tiệm đồ gỗ ở Sài Gòn. Nhà mình vẫn quanh quẩn có đồ bạn làm, dùng càng lâu càng thích.

Một chuyến mà cái tên Thốt Nốt cứ thế hiện ra, rồi nhoắng cái đã thấy mình đứng ở ban công hứng cái gió thổi lộng từ khúc sông Hậu. Gặp lại một miền Tây thật quen qua những chuyến phà đoán xem chở gì, những cây cầu nhỏ thình lình vắt ngang, con đường xanh rì xuyên qua các miệt vườn. Và cũng gặp một miền Tây tươi mới chỉ trong hai gian nhà mà Đào và ba tạo nên.

Rời Sài Gòn về quê, Đào bảo chưa biết làm sao bèn mở cái thư viện cho chòm xóm khỏi thắc mắc làm gì. Rồi lại để kéo bọn nhỏ đến đọc sách thì làm thêm một quầy đồ uống cách đó ba bước chân. Thư viện tên là Here library, vớ đại cũng sẽ tìm được cuốn hay. Quầy uống tên là Barnana, gọi đại cũng sẽ ra được đồ ngon. Đào có một gu thẩm mỹ đầy bản năng, treo một cái rèm ở đây, sơn một nửa hình tròn ở kia (hỏi ra thì bảo em chỉ còn đủ sơn cho đúng nửa cái hình tròn) và mọi thứ điềm nhiên đúng chỗ.

Lại hỏi Đào khi mở ra có sợ vắng khách không, Đào bảo cũng giống như hồi em làm đồ gỗ, bán được cho một người thì vui, mà hai người thì là quá vui. Để giữ được niềm vui lâu dài thì chỉ có cách là hạ hết kỳ vọng của mình xuống.

Thốt Nốt đọng lại là mấy lời thủ thỉ với bữa cơm nhà bên sông, miếng bánh trung thu sớm trên nền nhạc karaoke thống thiết, tiếng chuông gió trong vạt nắng sắp tắt khi theo mấy đứa trẻ đạp xe vào chùa. Một chuyến không mong đợi gì mà thấy mình đã rủng rỉnh thậm chí khệ nệ trở về với 3 cái thớt Đào làm.

Thốt Nốt, Ô Môn, Cần Thơ.
Hồi tháng 8.2023




Leave a comment