Categories
simple things

làng Gạo

Làng Gạo – không có ranh giới cũng không có biển tên. Là những chấm nối của nhân duyên tụ lại về đây, mỗi nhà trên một nẻo đồi.

Ở đây ới nhau sang ăn một bữa cơm từ thôn này sang thôn khác. Ai đến chơi có thể nghỉ lại, không đón tiếp hồ hởi cũng chẳng xa cách. Mỗi người tự tìm nhịp của mình. Trẻ con ngủ dậy tự tìm cái ăn, mệt thì ngủ, biết đổ rác hữu cơ – vô cơ, rửa xong núi bát thì háo hức chờ được đi học. Người trẻ tập làm nông nghiệp và sản xuất, cân bằng giữa guồng quay cơm áo và những điều nguyên sơ. Người già biết tự vui, đánh cây tưới nước gây dựng cả quả đồi.

Việc tự học được tôn trọng ở làng. Cừu 8 tuổi biết đọc, biết tính và luôn háo hức học cái mới. Mỗi tuần được vài buổi cắp sách vở đi học đàn, học tiếng anh, học cờ vây, học điều khiển mô hình. Mỗi buổi học tìm khắp nhà để mò được một đồng xu làm học phí cho thầy. Cứ vậy thôi, cả một đời sống đã thấm vào Cừu theo cách hồn nhiên nhất. Tới mùa hè này thì ở làng đã có một trại hè để bọn trẻ được học cùng nhau.

Khi trông ra khoảng sân nhà Cầm, mình tưởng cái cây đã được đặt vào vị trí đẹp nhưng Cầm bảo “thực ra mọi thứ được xây dựng xung quanh cái cây”. Cứ nương theo dòng chảy, mọi điều sẽ tìm được đúng nơi nó thuộc về.

Những mâm cơm quây quần từ thôn Hương Canh – Sui – Ninh

Cầm – kì – thi – hoạ
Tụi trẻ con như lát bánh mì, như cát mịn, hút rất nhanh.

p/s. mình về thăm làng khi Nghĩa đã không còn, một người bạn quý từ thời đại học. Nhưng mình vẫn gặp được bạn trong nụ cười của Cừu, trầm tĩnh của Gạo, nghe mọi người kể những điều nhỏ về bạn và tiếng đọc kinh vang đều đặn của Quỳnh khi sáng sớm, trong căn nhà gỗ vừa cất và mảnh vườn đang lên. Cảm ơn mọi điều.

Làng Gạo, Ba Vì.
Hồi tháng 4/2023

Leave a comment